Hai anh đồng tính phang lỗ nhị nhau bao phê

Về nhà, Thư giấu USB vào hộp trang sức dưới đáy ngăn kéo, tay run khi đóng lại, lòng mâu thuẫn: “Hắn nói xóa clip rồi, nhưng sao vẫn theo dõi mình, bàn tay hắn… Không, mình không nên vậy.” Hoàng ôm Thư từ sau khi cô lên giường, thì thầm: “Vợ, anh yêu em nhiều lắm đó biết không hả” giọng dịu nhưng chắc. Sớm mai, ánh sáng xám nhạt từ bầu trời phủ mây mờ len qua khe rèm, chiếu lên sàn gỗ lạnh lẽo trong căn nhà nhỏ của Thư. Công viên vắng vẻ, chỉ có vài bà cụ ngồi ghế đá trò chuyện, tiếng lá xào xạc dưới chân hòa cùng tiếng xe nôi lăn trên lối đi sỏi. Cô ngồi dậy, tay siết chặt tấm chăn, tự nhủ: ” Mình thật tệ, thật xấu hổ khi đối diện với chồng và con, không thể để dục vọng kéo mình xuống thêm,” nhưng lòng cô như bóng mây ngoài kia – mờ mịt, khó nắm bắt.Điện thoại trên bàn rung nhẹ, màn hình sáng lên tin nhắn từ Nam, giọng điệu khác hẳn: “Thư, anh xin lỗi chuyện hôm qua, anh không muốn ép em, chỉ muốn gặp em nói chuyện rõ ràng, trưa nay công viên gần nhà em nhé, không clip, không uy hiếp, anh hứa.” Thư nhìn dòng chữ, ngón tay lướt qua màn hình, do dự: “Hắn đổi giọng rồi, gặp lần cuối để chấm dứt thật không, hay lại trò mới?”